Mà cũng chính vì không thể trả được câu “Ai cho tao lương thiện” cho Chí Phèo nên cụ mới bị đâm chết. Sự thật, ở Vũ Đại đã khó kiếm được lương thiện, ở showbiz lại càng khó kiếm lương thiện hơn.
Bất tài và lương thiện không chung họ
Nhiều người nói showbiz giờ như cái chợ, rẻ tiền và nhộn nhạo. Nhiều người muốn vùng lên đòi “lương thiện” cho showbiz. Là người đã làm báo cũng đã gần 7 năm, tôi nghĩ chẳng ai trả được “lương thiện” cho showbiz đâu. Dù nghệ sĩ bây giờ cũng đòi kiện, cũng vời cả luật sư (chỉ trừ giết người, vì nghệ sĩ không phải là Chí Phèo). Bởi cái sự láo nháo của showbiz thời điểm hiện tại không phải chỉ là lỗi riêng của nghệ sĩ, của báo giới, hay của các cơ quan quản lý,… mà một phần lớn là ở sự… bất tài.
Nghệ sĩ bất tài thì phải kiếm cớ tạo scandal để nổi tiếng, phóng viên bất tài thì chỉ biết tìm ra những góc nhìn, những chủ đề dễ dãi, thiển cận để viết, còn nhà quản lý bất tài thì… tôi không dám nói đến.
Thời gian gần đây, điểm qua một lượt showbiz đã thấy có không ít nghệ sĩ lên tiếng đòi khiếu nại, đòi quyền lợi, có người còn viện tới cả luật sư. Dĩ nhiên, có trường hợp nghệ sĩ kiện đúng, có trường hợp sai, có trường hợp nghệ sĩ kiện để đòi công bằng thật nhưng cũng có nhiều khi nghệ sĩ “rảnh rỗi” thì kiện cho… vui (được nổi (tai) tiếng thì càng vui hơn).
Nói thật, tôi không còn cảm tình nhiều với Thu Minh sau khi chị phê phán thẳng thừng báo chí vì chị bị phạt sau vụ ăn mặc phản cảm. Phải thừa nhận là chị nói có phần đúng, trong số các trang mạng bây giờ, không phải là không có những trang chuyên trị giật tít, câu view, thích chuyện “lộ hàng”, giật gân này nọ,… nhưng cách chị đổ hết lỗi lên đầu báo chí khiến tôi thấy buồn. Người ta vẫn nói “không có lửa làm sao có khói”, nếu chị ăn mặc kín đáo thì làm sao người ta chụp được những tấm hình đó? Làm sao chị được coi là “ca sĩ gợi cảm” này nọ? (Mà sự đời, ranh giới giữa gợi cảm và phản cảm mong manh lắm.)
Tôi nhớ câu chuyện một người bạn thường chua chát kể, rằng nghệ sĩ Việt “dễ thương” lắm, luôn cho mình là nhất, luôn cho mình là đúng. Dù anh viết cả ngàn bài khen thì người ta cũng không biết anh là ai, nhưng thử chê một câu xem, tối đấy anh nghệ sĩ đó không “nã” cháy điện thoại của anh thì cũng là fan của nghệ sĩ “hỏi han”. (Mà lạ là không hiểu vì sao fan của nghệ sĩ lại biết số của phóng viên để gọi “tâm sự”?) Hoặc anh sẽ lọt vào danh sách đen “không hợp tác nữa” của nghệ sĩ. Nhưng tôi nghĩ, Thu Minh sẽ không như vậy.
Trong chăn có… rận
Tôi cũng nhớ chuyện một nghệ sĩ nửa đêm gọi điện nhờ giúp đỡ. Chẳng là, có phóng viên muốn phỏng vấn nghệ sĩ nhưng câu hỏi chỉ toàn về chuyện tình yêu, giới tính, chuyện tiền bạc,… nhưng cấm có thấy hỏi câu nào về chuyên môn, hoặc có hỏi thì lại… sai bét. Nghệ sĩ nổi tiếng bậc nhất cũng luôn phải tỏ ra dễ thương với nhà báo, huống chi nghệ sĩ chưa được nổi tiếng lắm, nên nghệ sĩ không dám… đính chính lại phóng viên, càng không dám từ chối bài phỏng vấn vì đã có lần bị phóng viên này lượm những lời nói trong một lần đi cafe nói chuyện phiếm, rồi tổng hợp thành một bài viết với nội dung khiến nghệ sĩ… tá hoả.
Có nghệ sĩ rất nổi tiếng, từng “vạ miệng” nói với tôi rằng, bây giờ muốn nổi tiếng dễ lắm, muốn được phóng viên viết bài dễ lắm. Anh cứ mớm vài câu trên Facebook sốc sốc vào, hoặc anh cứ vờ chửi ai đó đi, anh cứ giả vờ phát ngôn ngu ngốc vào (ngu ngốc thật sự thì càng tốt), hoặc dễ nhất là chụp ảnh có tí… lộ hàng, lập tức người ta tìm đến anh ngay. Nghe sao mà cứ chua chát.
Thật ra, nói phóng viên săn hàng sốc, săn tin giật gân, chỉ muốn câu view chỉ vì bất tài thì đúng là người viết bài này (là thằng tôi đây) cũng thật sự bất tài. Bởi là phóng viên mà không biết được áp lực của đồng nghiệp. Phóng viên bây giờ không có thời gian để viết cho ra viết, ai cũng bị áp lực từ trên đè xuống. Nào là không được thua báo A, không được trễ hơn báo B, không được “hiền” hơn báo C,… hoặc đôi khi bài lên trang đọc xong tá hoả vì biên tập (ngồi nhà) đã sửa hơn phân nửa chỉ để… “thu hút độc giả” hơn.
Nhưng nói gì thì nói, thời buổi nhiễu nhương cơm áo gạo tiền này, đôi khi muốn “lương thiện” cũng khó. Sẽ chẳng ai có thể cho showbiz quyền được lương thiện, bởi có rất nhiều những thành phần thuộc về showbiz không hề muốn mình được lương thiện (hoặc bị ép không được lương thiện). Vậy nên, sẽ còn có nhiều cái “lò gạch cũ” để người ta có gạch mà ném vào showbiz.